Установить Steam
войти
|
язык
简体中文 (упрощенный китайский)
繁體中文 (традиционный китайский)
日本語 (японский)
한국어 (корейский)
ไทย (тайский)
Български (болгарский)
Čeština (чешский)
Dansk (датский)
Deutsch (немецкий)
English (английский)
Español - España (испанский)
Español - Latinoamérica (латиноам. испанский)
Ελληνικά (греческий)
Français (французский)
Italiano (итальянский)
Bahasa Indonesia (индонезийский)
Magyar (венгерский)
Nederlands (нидерландский)
Norsk (норвежский)
Polski (польский)
Português (португальский)
Português-Brasil (бразильский португальский)
Română (румынский)
Suomi (финский)
Svenska (шведский)
Türkçe (турецкий)
Tiếng Việt (вьетнамский)
Українська (украинский)
Сообщить о проблеме с переводом
Gió thổi, những chiếc lá xanh mơn mởn , khẽ rung rung .
Bởi vì, nó đã được tưới bằng tình yêu của con người.
Yêu thích một thứ gì đó luôn luôn kèm theo lý do, ví như bởi đẹp, bởi ngầu, bởi giỏi, bởi tốt bụng,... Vì yêu thích nhưng không dám chạm tới sẽ thành yêu thầm. Trong tâm sẽ ngưỡng mộ dõi theo bóng hình ấy nhưng không dám chạm tới, rồi sẽ biến thành thứ cảm xúc tự vui, tự buồn, tự làm, tự chịu, tự tổn thương, tự học cách buông tay.''
Sự lớn lên về thể xác chỉ là vấn đề thời gian, nhưng sự trưởng thành của một người, trở nên bao dung, thấu hiểu, có lẽ phải trải qua nhiều biến cố, thậm chí là sai lầm.
Đã có bao nhiêu người ngoài kia, vì sự trưởng thành muộn màng mà rời xa nhau?
Đã có bao nhiêu người phải ngậm ngùi tiếc nuối vì không biết trước người mình từng bỏ lỡ là người suốt cuộc đời này không thể tìm lại?